Quantcast
Channel: Blog Eva » Tình yêu giới tính
Viewing all articles
Browse latest Browse all 95

Còn là gì của nhau khi đã bước qua thương nhớ xa xôi…

$
0
0

Anh còn nhớ không chúng ta gặp nhau trong buổi chiều đượm nắng trên con đường lá vàng rụng đầy gốc cây? Anh còn nhớ không buổi hẹn hò đầu, anh bối rối, quên trước quên sau?

Chắc anh sẽ mãi nhớ ngày anh rời xa em vì khi ấy anh hứa chắc anh sẽ quay về? Và em biết chắc những kỉ niệm đã qua không làm anh nhớ đến em thêm một giây phút nào nữa.

Còn là gì của nhau

Thấm thoát cũng đã năm năm trôi qua, em nhớ nhất ngày đầu tiên gặp anh. Khi ấy, anh chỉ là một anh chàng nhà quê lên Sài Gòn chí thú học tập. Cái gọi là mục đích của đời anh. Em còn nhớ chúng ta đã vô tình ngồi chung với nhau trong hội trường thật lớn. Sao có thể như thế được? Em cũng tự nhủ lòng mình, chắc có lẽ là duyên phận. Nhưng em không nói chuyện với anh cả buổi học hôm đó vì em ngại.

hinh-anh-tinh-yeu-lang-man-

Em còn nhớ chúng ta quen biết nhau sau vụ tai nạn thần thánh. Em chạy xe vội vã trong cơn mưa chiều. Cái xe tay ga phóng như điên chỉ để kịp tránh những hạt mưa nặng hạt ran rát cả cánh tay. Và rầm, em và anh va nhau nơi ngã ba đường. Sau lần ấy, em bị trầy chân, vết trầy to và rướm máu. Còn anh, anh chẳng bị sao cả? Em hận anh lắm. Nhưng kể từ lần va chạm xe ấy, anh đã thường ngồi gần em, hỏi han em và còn mua cả thuốc bông băng để hẳn trong cặp cho em. Và cũng từ lần đó em đã mạnh dạng nói chuyện với anh hơn. Cũng kể từ đó, chúng ta bắt đầu thích nhau.

Anh đã chịu để ý tới em hơn, anh nhạy cảm cả trong những lúc em vui vẻ cùng những cậu con trai trong lớp. Anh giận lắm và thường hỏi tại sao em không quan tâm anh. Cũng từ lúc biết yêu anh, em mới hiểu tình yêu đòi hỏi sự quan tâm cao đến thế! Em cũng bắt đầu biết quan tâm anh hơn. Em quan tâm anh sao không đi học và thường nghĩ vu vơ đến việc anh yêu ai đó. Đúng là tình yêu thật phức tạp vì nó làm não em căng hết cỡ với những suy nghĩ vu vơ.

Trong lớp anh học rất giỏi và siêng năng nhưng em thì ngược lại, cái ngu ám em lâu rồi. Lấy cớ đó, anh thường hay bắt em học để có thêm những khoảng thời gian cho nhau. Anh bắt em giải toán, anh khảo bài và cả bắt em học môn tiếng anh thần thánh. Ôi! Cái môn tiếng anh học cả ngày chỉ được năm chữ. Những lúc em học giỏi, anh thường thưởng em cái bánh tiêu. Anh gọi đó là bánh thần kì vì nó sẽ giúp em “tiêu” kiến thức nhanh hơn.

14117hinh-anh-tinh-yeu-tren-bien-lang-man-cung-canh-chim

Và không lâu sau, anh được học bổng đi Úc, một nơi xa lạ đối với anh. Nơi ấy làm anh thường hay nghĩ vu vơ lắm. Vì Úc chính là nơi anh khao khát kiến thức. Em thì buồn bã vì sắp phải xa anh và chờ đợi sự quyết định từ phía anh rằng anh sẽ ở lại cùng em. Và ngày anh quyết định đã không còn xa, dưới cơn mưa đầu mùa ào ạt, anh đã thỏ thẻ cùng em: “Anh sẽ đi em à, đó cũng là quyết định cuối cùng của anh. Vì anh nghĩ cơ hội sẽ chẳng có lần hai”. Em cũng tự nhủ ừ thì chẳng có lần hai.

Em giận anh và khóc ròng rã trong một tuần. Em hận cái thứ anh gọi là kiến thức. Em thật sự chẳng muốn rời xa anh nhưng giờ thì chỉ có trời mới thay đổi được anh. Ngày anh đi anh có đến gặp em để cáo biệt nhưng em thà không gặp anh chỉ vì em ích kỉ chẳng muốn mình đau. Em biết anh hứa sẽ quay về nhưng em không thể xa anh nổi một ngày.

Cảnh phi trường li biệt, người khóc kẻ cười nhưng anh biết không em đã đứng đâu đó trong một góc ngắm anh bước vào sân bay. Anh đã quay lại nhìn dáo dát chỉ để kiếm hình bóng em, có lẽ không gặp em anh buồn nhiều lắm. Còn em đứng đó trong góc khuất cố gắng kìm nén từng tiếng nấc của lòng. Em đau lắm vì em chẳng muốn anh đi và càng không thể theo anh.

Máy bay cất cánh….

9-6

Hai tháng sau, khi em đã nguôi ngoai thương nhớ thì lại nhận được hung tin về anh. Phía cơ quan bên Úc thông báo về cái chết đột ngột của anh. Em thật sốc, thật sự đau đớn. Trong em xuất hiện nhiều suy nghĩ sao vậy anh, tại sao anh lại ra nông nổi đó. Người đầu dây bên kia nói: “Xác anh ấy sẽ được chuyển về vào cuối tuần này, mong cô xác nhận giúp, cô là gì của anh ấy?”. Tôi nói: “Vâng, tôi là bạn gái anh ấy chúng tôi sẽ nhận xác anh ấy đúng vào ngày hẹn, cảm ơn ông”.

Ngày anh về Việt Nam cũng đã đến đúng theo những gì anh hứa với em. Nhưng ngày về chỉ có em là còn cảm xúc với những cơn đau chồng chất lên nhau. Em được người ta đưa cho cả cuốn nhật kí của anh. Trong đó, dòng cuối cùng anh viết là tất cả thương nhớ về em trong hai tháng qua: “Em à, anh xin lỗi khi anh quá ích kỉ khi chọn Úc. Chắc bây giờ em khóc nhiều lắm, gầy đi nhiều. Nhưng em biết không nơi đây anh còn nhớ em gấp bội.

Trước khi đi Úc, anh tính nói với em là đừng mong ngày anh về vì trong anh đã mang bệnh hiểm nghèo trong một lần giúp người tai nạn đi cấp cứu. Anh chọn Úc vì anh không muốn lây HIV này cho em. Đừng buồn em nhé vì bên em luôn mãi có anh. Nhớ giữ sức khỏe và thật vui vẻ em nhé! Người mãi luôn yêu em bên em.” Em đã cười thật tươi trong khi hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài và tự nhủ lòng để tiếp tục sống khi không còn anh: “Bước qua thương nhớ, chúng ta chẳng là gì của nhau, em yêu anh.”


Viewing all articles
Browse latest Browse all 95